Thanh niên cu bự ra sức dập bướm người phụ nữ khát tình, Tôi… cô đơn, tôi không có họ hàng nào, dù gần hay xa. Hàn Ngọc Lượng đã hiểu ra từ lâu rồi. Những người phụ nữ đến gặp bác sĩ cũng cung cấp rất nhiều thông tin. Anh ta nói như vậy là để cho Diệp Xuân Anh cảm thấy anh ta chưa dùng hết thủ đoạn với cô. Ông ấy nói, Vậy thì sao con không mang số tiền con kiếm được gần đây và ở nơi khác cho đến khi cơn bão qua đi, Diệp Xuân Oánh cúi đầu suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói, Nhưng tôi không thể đi. Tôi có hợp đồng đào tạo. Tôi không thể đi cho đến khi làm việc ở phòng khám này được năm năm. Tôi… Tôi phải xứng đáng với số tiền đã nuôi tôi và cho tôi đi học. Hàn Ngọc Lượng đang chờ đợi kết quả này. Ánh mắt anh sáng lên, anh hạ giọng thì thầm vào tai Diệp Xuân Anh, Vậy chúng ta cùng nhau tìm cách trừ khử tên Tam thiếu gia kia một lần và mãi mãi, em thấy sao, Ngươi.